About

[Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 4: Thê Tử


Chương 4: Thê tử



Trạch viện Hàn gia vốn đang náo nhiệt, giờ phút này lại trở nên an tĩnh dị thường, nếu có cây châm rơi trên mặt đất, chắc là cũng có thể nghe thấy.


Vừa mới xảy ra chuyện gì? Trong lòng mọi người đều khó hiểu, không thể giải thích.


Bọn họ chỉ thấy một đám tráng hán vừa mới xuất hiện liền lật bàn, ngay sau đó là loạn thành một đoàn, ngắn ngủn thời gian, những tráng hán kia liền bị đánh ngã trên mặt đất không thể động đậy.


Mà Kinh Á Nhân thân thể thoạt nhìn gầy yếu, lại là người duy nhất còn đứng tại chỗ, rất rõ ràng nàng là người thắng cuộc.


Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, căn bản không biết hết thảy mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào phát sinh , quả thực giống như là đang nằm mơ.


Bọn họ ngu người, sững sờ trừng to mắt nhìn Kinh Á Nhân lục soát trên người tráng hán, đem hà bao bỏ vào trong người, liền mang theo tiểu cô nương mặt ngơ ngác, đi bàn khác tiếp tục cuồng ăn.


Này thái độ quả thật là lớn lối?


Nhưng không ai dám đứng ra nói một câu, còn nguyên nhân, xem những người nằm trên mặt đất liền sẽ hiểu, này Kinh Á Nhân ta nói chẳng lẽ là có yêu pháp, nếu không hết thảy phải giải thích như thế nào.


Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được sự nghi ngờ, bọn họ nghĩ không ra, nhìn về phía chủ nhân của yến hội, cũng chính là người Hàn gia.


Hàn Nhị lão gia giờ phút này đang điên cuồng lau mồ hôi, Hàn Nhị phu nhân bị hù đến sắc mặt trắng bệch, cả người nơm nớp lo sợ.


Một người trung niên thân hình to con, dìu một lão nhân bảy mươi tuổi, nhìn bọn họ sử cái ánh mắt.


Hàn Nhị lão gia trãi qua vài giây kinh sợ, hắn cảm thấy thật may mắn vì vừa rồi không trêu chọc Kinh Ngạo Tuyết, lúc này thấy đại ca ra mặt giải quyết chuyện này, lập tức lui về vài bước đứng phía sau phu nhân của mình.


Hàn Nhị phu nhân trong lòng tức giận, nhưng dù sao cũng là nam nhân nhà mình nên cũng không tranh khí, nàng chỉ là một nữ nhi, lấy chồng có thể, nhiều chuyện có thể, còn đánh nhau thì không am hiểu nha.


Huống chi, nàng cùng Kinh Ngạo Tuyết có cừu oán, vừa rồi còn nói lời khó nghe đắc tội với người ta, nếu bây giờ nàng đứng ra, không phải là muốn tìm đánh sao?  


Nàng tính tình khôn khéo, tuyệt đối không làm những chuyện có hại cho bản thân, cho nên nàng cúi đầu, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của Hàn Đại lão gia.


Hàn Đại lão gia thấy thế tức không nhẹ, đôi tay dìu Hàn lão thái gia cũng khẽ run lên.


Hàn lão thái gia nhíu chặt mày, hắn hít sâu một hơi, ý bảo Hàn Đại lão gia đỡ mình đi về phía trước.


Hàn Đại lão gia vội cúi đầu khuyên hắn, lại bị phụ thân hung hăng trừng mắt, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng, đỡ Hàn lão thái gia đi tới trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, dùng ánh nhìn cảnh cáo đối phương.


Hàn lão thái gia hắng giọng một cái, nhưng Kinh Ngạo Tuyết đang đắm chìm ở bên trong thức ăn ngon, hoàn toàn không để ý đến hắn, điều này làm cho hắn có phần lúng túng, nhưng trong lòng hắn lo lắng, hắn hiểu việc giải quyết phiền toái trước mắt này mới là trọng yếu nhất.


Liền sầm mặt xuống hòa ái nói: "Kinh tiểu hữu, có vừa lòng rượu và thức ăn của Hàn gia ta tiếp đãi?”


Kinh Ngạo Tuyết ăn nửa bụng, nghe vậy chỉ nhẹ nâng mắt, lãnh đạm hừ một tiếng.


Người trước mặt chính là gia gia của Hàn Tú Tài, ở thế giới này lấy hiếu đạo làm đầu, Hàn lão thái gia chính là gia chủ a.


Nếu nói là Hàn lão thái gia không biết chuyện giữa cháu mình cùng nguyên chủ, Kinh Ngạo Tuyết tuyệt đối không tin.


Hôm nay nàng là nhân vật nổi bật nhất, bụng cũng bỏ đầy được nửa cái, cơm và thức ăn quả thật rất ngon, trước đó chỉ lo lang thôn hổ yết, căn bản không biết mùi vị của nó như thế nào, một khi đã biết là thứ tốt thì phải mang về nhà từ từ thưởng thức .


Nàng ra ngoài cũng đã lâu, và cũng đã giải quyết xong chánh sự.


Nghĩ như vậy, nàng đứng lên hướng Hàn lão thái gia ôm quyền, cười nói: "Hàn lão thái gia có lòng hiếu khách, trong lòng vãn bối thật cảm động, này rượu ngon cùng thức ăn ngon thực là khó được, ta tính đóng gói một bàn mang đi. Vãn bối cũng xem như là bằng hữu của Hàn Tú Tài, vậy Hàn lão thái gia cũng xem như là trưởng bối của vãn bối, chút ít chuyện nhỏ này, Hàn lão thái gia sẽ không để bụng chứ.”


Lời này quá không khách khí, trong lòng Hàn Đại lão gia thầm nói: có loại vãn bối không mời mà tới, còn lại gây chuyện như ngươi sao?


Hàn lão thái gia nghe vậy hai mắt liền tỏa sáng, hắn nghe ra ý tứ muốn trở về của Kinh Ngạo Tuyết, này rất hợp với mục đích của hắn a.


Hôm nay đã náo loạn thành một trò khôi hài, thực làm cho hắn rất tức giận, hết lần này tới lần khác hắn không làm gì được Kinh Á Nhân.


Mà thời gian cấp bách, cháu trai bảo bối của hắn sáng sớm phải đi trấn trên mời đại nhân vật đến nhà làm khách, xem thời gian, chắc cũng sắp đến.


Hắn nhất định phải đem Kinh Á Nhân đuổi đi trước khi cháu hắn trở về, nếu không mặt mũi Hàn gia ném mất hết.


Hắn nghĩ như vậy, cười híp mắt nói: "Dĩ nhiên không thành vấn đề, lão Nhị a, ngươi đi phòng bếp đóng gói rượu ngon cùng thức ăn thượng hạng, đưa tới cho Kinh tiểu hữu, nhanh lên."


Hàn Nhị lão gia nghe vậy mãnh gật đầu, lòng bàn chân dịch chuyển xoay người chạy đi phòng bếp, khi đi ngang qua đại môn , khóe mắt liếc thấy ánh mắt xem kịch vui của thôn dân, làm cho trong lòng hắn tức giận, nhưng không thể làm gì, tốc độ dưới chân nhanh hơn một chút.


Kinh Ngạo Tuyết vừa ý cười cười, nói: "Thực không dám dấu diếm, ta lần này là cố ý đến đây gây rối, và có chánh sự cần làm ."


"Nga?" Hàn lão thái gia ánh mắt thâm trầm, nói: "Không biết chánh sự cần làm của Kinh tiểu hữu là...?"


Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nói: "Cũng không phải cái gì đại sự, chỉ là chút chuyện mà mọi người ai cũng biết, cũng ca tụng, ta bản thân vốn yêu thích giao tế, từ nhỏ đã thích du tẩu khắo nơi, đi đây đi đó, năm đó đi tới thôn này, liền bị sự bình yên hấp dẫn, cho nên chuyển nhà đến chỗ này sinh sống, tính đến nay cũng được bốn năm.”


Nàng bùi ngùi nói: "Ở mấy năm trước, ta bị phẩm đức cùng tài hoa của Hàn Tú Tài hấp dẫn, lại biết được trong nhà hắn nghèo đói, liền nổi lên lòng yêu tài hoa, những năm gần đây thỉnh thoảng có lấy ra ngân lượng giúp đỡ Hàn Tú Tài, trước đó vài ngày hắn đỗ bảng vàng, vãn bối cảm thấy những gì mình bỏ ra rốt cuộc có hồi báo, trong lòng cao hứng liền uống nhiều vài chén, lại không nghĩ đến vui qua hóa buồn, xảy ra chút việc ngoài ý muốn, cho nên mới nằm trong nhà mấy ngày.”  


Từng chữ từng chữ nàng nói ra, lập tức được hưởng ứng bởi âm thanh chê cười của một nữ nhân, ánh mắt của nàng nhàn nhạt liếc Hàn Nhị phu nhân một cái, nhất thời đem Hàn Nhị phu nhân hù đến nụ cười cứng ngắt trên mặt.


Mà các thôn dân cũng thời khắc lưu ý động tĩnh bên trong trạch viện, tự nhiên nghe được lời tâm huyết của nàng, trên mặt lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.


Sau đó tự xấu hổ không thôi, nguyên lai là do tư tưởng của bọn họ không thuần khiết, mới hiểu lầm Kinh Á Nhân cùng Hàn Tú Tài có mối quan hệ không tầm thường.


Bây giờ nghe người trong cuộc nói ra sự tình, liền cảm thấy mình nghĩ oan cho đối phương, ấn tượng đối với Kinh Ngạo Tuyết cũng được cải thiện.


Hàn lão thái gia ánh mắt bốc lửa, sự thật ra sao Hàn gia trên dưới đều biết rõ, nhưng là bọn họ không thể vào lúc này sữa lời nói của Kinh Ngạo Tuyết, chỉ có thể cắn nát hàm răng nuốt xuống trong lòng, vẫn không thể không cười ứng hòa mấy câu, thừa nhận lời của đối phương.


Hàn lão thái gia chỉ cảm thấy mình kìm nén đến hộc máu, nhưng là vì Hàn gia, vì cháu trai bảo bối, hắn nhất định phải nhịn xuống.


Hắn cũng muốn xem hạng người tâm ý ác độc này, còn muốn nói ra cái gì vô sỉ!


Kinh Ngạo Tuyết tiếp tục nói: "Hôm nay nghe nói Hàn gia mở tiệc chiêu đãi tân khách, ta vì giao tình hảo hữu với Hàn Tú Tài, kéo tấm thân bệnh này đến đây chúc mừng, chẳng qua là……….”
"Chẳng qua là cái gì? Kinh tiểu hữu không ngại nói thẳng." Hàn lão thái gia nổi gân xanh, cắn răng hỏi.


Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết vụng trộm vui mừng, tiếc nuối  nói: "Nói vậy ngài cùng trong thôn mọi người đều biết, vãn bối không am hiểu kinh doanh, ngắn ngủn trong vài năm đã tán gia bại sản, hôm nay trong nhà nghèo rớt mồng tơi, ngay cả hốt thuốc xem bệnh cũng không có bạc. Đáng thương cho co ta, từ nhỏ cũng bởi vì mẫu thân như ta đây thích làm vui lòng người khác, mới như thế gầy, liên lụy thê tử hiền lành, rõ ràng nàng thân là nữ tử yếu đuối, còn phải mỗi ngày lên núi săn thú đổi lấy bạc, mà chút ít tiền bạc đó, phần lớn ta đều đem cho Hàn Tú Tài.”


Cái gì? ! Trong lòng Hàn Nhị phu nhân quát lên điên cuồng: cái kia"Cấp cho Hàn Tú Tài" là có ý gì?


Liên quan đến đến bạc, Hàn Nhị phu nhân cũng bất chấp Kinh Ngạo Tuyết hùng tàn, nàng ngẩng đầu tức giận nhìn chằm chằm Kinh Ngạo Tuyết, vẻ mặt của Hàn lão thái gia cũng không kém Hàn Nhị phu nhân chút nào, hận không thể xông lên xé nát miệng của nàng.   


Kinh Ngạo Tuyết giận tái mặt , nói: "Này bạc tất nhiên là ta cấp cho Hàn Tú Tài , ban đầu bản thân ta là muốn bố thý, nhưng mà Hàn Tú Tài là một người đọc sách, phẩm tính cao thượng, hứa hẹn qua chỉ cần hắn trúng bảng vàng, sẽ đem toàn bộ bạc thiếu trả lại cho ta, những năm nay Hàn Tú Tài tiêu xài hơn cả ngàn lượng, bất quá. . . . . . Ai, ta cùng Hàn Tú Tài là bạn tốt, cũng biết gia cảnh Hàn gia, như vậy đi, ta cũng sẽ không làm trò “sư tử đại khai khẩu”, ngươi trả cho ta năm trăm lượng là được."


"Năm trăm lượng, sao ngươi không đi ăn cướp đi? !" Hàn Nhị phu nhân thét to.


Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy ủy khuất, nói: "Thiếu nợ thì trả nợ chẳng lẽ không đúng thiên kinh địa nghĩa sao? Ta không nghĩ tới, các ngươi Hàn gia lại là. . . . . ."


"Nghiệt chướng, cho ta câm mồm !" Mắt thấy thôn dân nhìn Hàn gia với ánh mắt khinh thường, Hàn lão thái gia lập tức lên tiếng ngăn lại Hàn Nhị phu nhân.


Hàn Nhị phu nhân ôm ngực, hai mắt rưng rưng oán hận ngậm miệng lại.


Hôm nay ở trước mặt công chúng làm trò, Hàn lão thái gia mặc dù biết Kinh Ngạo Tuyết  dụng tâm hiểm ác, cũng chỉ có thể đáp ứng, nếu không đức hạnh sẽ có chút điểm dơ, sẽ theo trên người Hàn gia cả đời, Hàn gia sẽ không con đất để trở mình!


Cho nên, hắn lần nữa nhịn xuống, trên mặt cũng không hiền hòa, lãnh đạm nói: "Nói miệng không bằng chứng, ngươi nói Hàn gia ta mượn bạc của ngươi, chứng cớ đâu?"


"Đúng! Đúng a, ngươi có bản lãnh lấy bằng chứng ra chứng minh a!" Hàn Nhị phu nhân ánh mắt sáng lên, giơ chân chen miệng nói.


Nàng biết rất rõ mọi chuyện không phải là như vậy, vừa rồi bị Kinh Ngạo Tuyết hù chết, mới không nghĩ tới cái gọi là chứng cớ, quả nhiên gừng càng già càng cay, cha chồng của mình rất là lợi hại, đã tìm ra sơ hở nhanh như vậy.


Kinh Ngạo Tuyết mặt lộ vẻ khó xử, điều này làm cho Hàn Nhị phu nhân càng xác định đối phương không có chứng cớ, nàng hai tay chống nạnh trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.


Không biết bộ mặt nàng lúc này đã rơi vào trong mắt của tất cả thôn dân, bọn họ đều lộ ra vẻ khinh thường.


Vốn nghĩ Hàn gia là người đọc sách, bất đồng với bọn họ những người quê mùa chỉ biết kiếm ăn trong đất, lại không nghĩ người ta lại làm người không đứng đắn.


Kinh Á Nhân đối với người Hàn gia có tình có nghĩa, những năm nay người nào không biết bạc của Hàn gia là từ đâu ra.


Nếu mà dựa vào hoàn cảnh của Hàn gia trước kia, đã sớm không nuôi nổi Hàn Tú Tài thi khoa cử,  Hàn gia bọn họ có vinh quang ngày hôm nay, đều dựa bạc tiếp tế của Kinh Á Nhân, hiện tại phát đạt lại trở mặt.


Chậc chậc, cho nên nói người đọc sách này a, là người không biết liêm sỉ!


          Ở trong lòng bọn họ liền đồng tình với Kinh Á Nhân, nhìn đối phương  ánh mắt cũng không giống lúc đầu e ngại, ngược lại là nhu hòa đi rất nhiều.


Kinh Ngạo Tuyết thấy một màn như vậy, trong lòng vui mừng, trên mặt nhưng thất hồn lạc phách.


Nàng từ bên hông lấy ra một khối ngọc bội, nói: "Đây là năm đó Hàn Tú Tài để lại cho ta làm tín vật, nói là cẩu phú quý chớ quên đi, hắn là chánh nhân quân tử, nhưng mà tác phong của Hàn lão thái gia ngươi, thật làm cho ta thất vọng. . . . . ."


Nàng vừa nói, vừa thở dài một hơi.


Hàn lão thái gia hai tay run rẩy nhìn ngọc bội trong tay nàng, kia chính xác là đồ vật của cháu mình, năm đó hắn từ thục tiên sinh biết được cháu trai có tướng trạng nguyên, tương lai tất nhiên là đại nhân vật, mới giao tín vật của đại gia chủ Hàn gia cho hắn, trông cậy vào hắn có thể công thành danh toại.


Mà cháu trai cũng không có làm hắn thất vọng, những năm nay đều mang theo ngọc bội, cho đến vài năm trước mới nói đã đánh mất ngọc bội quý trọng, phải tìm một cái khác thay thế, hắn cũng chưa từng hỏi cháu trai lý do tại sao đánh mất.


Không nghĩ tới. . . . . .


Hàn lão thái gia xanh cả mặt, nói: "Đây thật là tín vật của Hàn gia ta, lão Đại, đi trong phòng ta lấy hộp tiền của ta tới đây."


Hàn Đại lão gia con ngươi cũng muốn trừng đi ra, đang muốn nói gì đó liền bị Hàn lão thái gia nhìn lướt qua, liền lập tức im lặng nghe lời đi lấy hộp tiền.


Hắn biết trong nhà vốn dĩ không còn nhiều bạc như vậy, để tổ chức bữa tiệc đàng hoàng tử tế như ngày hôm nay, bọn họ đã đem hết toàn bộ tiền bạc ra sử dụng.


Vừa có thể nở mày nở mặt trước các thôn dân, lại có thể tạo mối quan hệ cho Hàn Tú Tài cùng khách quý ở trấn trên.


Hết thảy vốn tiến triển rất tốt, cho đến khi Kinh Ngạo Tuyết xuất hiện, mặt mũi Hàn gia xem như mất hết không còn một móng.


Hàn Đại lão gia lòng chua xót không dứt, cầm cái hộp quý trọng của Hàn lão thái gia, đưa cho phụ thân của mình.


Hàn lão thái gia tay run run cầm lấy, lấy ra mấy tờ khế đất cùng khế ước mua bán nhà, nói: "Đây là tài sản cuối cùng mà Hàn gia ta dành dụm, Kinh tiểu hữu ngươi kiểm tra lại một chút, xem có đủ trả món nợ cho ngươi?"


Kinh Ngạo Tuyết tươi cười, kiểm tra lại một phen, trong đó là một bộ bất động sản cùng hai mươi mẫu khế đất,  trên lý thuyết là không đủ , nhưng hôm nay nàng đã làm đủ nhiều rồi, nếu vì một chút bạc mà gây khó dễ Hàn gia thì sẽ đánh mất hình tượng tốt đẹp mà nàng vất vả xây dựng lên từ sáng tới giờ.


Nàng gật đầu, đem tất cả bỏ vào trong ngực, nói: "Hàn lão thái gia không hổ là trưởng bối của Hàn Tú Tài, quả nhiên rất sảng khoái, hôm nay đa tạ Hàn gia nhiệt tình tiếp đãi, ta từ nhỏ đã mồ côi phụ mẫu, không ai dạy cho hiểu thế thái dân tình, nếu có chỗ đắc tội, hy vọng ngài đừng cùng ta chấp nhặt. Ngày khác ta ở trong nhà chuẩn bị rượu và thức ăn, kính xin Hàn lão thái gia cùng Hàn Tú Tài ghé chơi, ta rất hân hạnh tiếp đãi a."


Sau khi nàng dứt lời thì đem ngọc bội trả lại cho Hàn Đại lão gia, lần nữa ôm quyền, cúi đầu hỏi Kinh Liễu Nhi: "Ăn no chưa? Cùng mẫu thân về nhà thôi."


Kinh Liễu Nhi còn không có phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy mẫu thân hôm nay thật không giống bình thường, cụ thể không bình thường chỗ nào nàng cũng không nói lên được.


Bây giờ lại nghe nàng nói nhỏ nhẹ ở bên tai mình, theo bản năng gật đầu, bất chợt nhìn thấy gì đó đang ở ngoài cửa của Hàn gia, hai mắt nhất thời sáng ngời, trên mặt cũng mang theo mềm mại nụ cười.


Nàng lập tức chạy đi ra ngoài, để cho Kinh Ngạo Tuyết không hiểu tại sao.


Vừa lúc Hàn Nhị lão gia mang đến rượu và thức ăn ngon đã đóng gói kỹ càng đưa cho nàng, nàng nhận lấy cười nói câu cảm ơn, Hàn Nhị lão gia khoát khoát tay,thân thể run rẩy tránh ra nàng.


Nàng tâm tình rất tốt giơ lên đồ ăn chuẩn bị rời đi, Hàn lão thái gia lại nói: "Chuyện hôm nay là một cuộc hiểu lầm, vài vị tráng sĩ này là bằng hữu mà lão hủ ta đây mời tới trong nhà làm khách, Kinh Á Nhân có thể tha cho bọn hắn một lần?"


Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, nói: "Tự nhiên có thể, ta chỉ là điểm huyệt đạo của bọn hắn, sau nửa canh giờ tự nhiên sẽ giải khai, bọn họ dám lật bàn lãng phí rượu và thức ăn, coi như là cho bọn hắn một bài học, nếu là có lần sau, hoan nghênh tới trong thôn tìm ta lý luận."


Nàng sau khi nói xong, cũng không để ý sắc mặt xanh mét của Hàn lão thái gia, cười híp mắt theo hướng chạy đi của Kinh Liễu Nhi đi tới.


Mọi người đều tự động tách ra thành một con đường để nàng đi ra ngoài, hôm nay nàng thu hoạch khá dồi dào, tâm tình rất tốt, liền cùng thôn dân cười chào tạm biệt.


Nàng mặc kệ thôn dân nghĩ gì, ở Mạt Thế nhiều năm nguyên tắc đối nhân xử thế, chỉ là nếu ngươi đụng đến ta, thì đừng trách ta, vậy thôi. Nàng còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết nhanh một chút, không có thời gian quan tâm những người không liên quan.


Nàng mới vừa không hiểu tại sao Kinh Liễu Nhi vốn nhút nhát lại có thể chạy trước bỏ nàng, nhưng khi thấy Kinh Liễu Nhi bị một nữ nhân trẻ tuổi ôm vào trong ngực, nàng chợt hiểu ra, nữ nhân trước mắt này, chính là thể tử của nguyên chủ.


Không phải nàng ta đi trấn trên sao? Lại trở về nhanh như vậy.


Cũng không biết đối phương đã ở chổ này nhìn bao lâu, sao lại không đi vào bên trong cùng nàng chạm mặt, ngược lại đứng ở phía ngoài xem náo nhiệt, Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy phản ứng của nàng ta có cái gì đó không đúng.


Trong lòng nàng đang tò mò, nữ nhân trẻ tuổi chỉ đứng tại chỗ, rất xa nhìn nàng gật đầu xem như là chào hỏi, không đợi nàng đáp lại, liền ôm Kinh Liễu Nhi xoay người rời đi.


Ạch?


Nàng còn tưởng nữ nhân này bị nguyên chủ ngược đãi nhiều năm, rõ ràng có thể tự lực cánh sinh, nhưng thủy chung đi theo bên cạnh tên nguyên chủ căn bã, là bởi vì nàng yêu nguyên chủ.


Nhưng nhìn thái độ lãnh đạm hiện tại, hoàn toàn không giống bộ dáng của một người yêu sâm đậm nga.


Hay là do vừa rồi nàng ra vẻ, hoàn toàn không giống với tác phong của nguyên chủ, cho nên thê tử đã nhìn ra điểm bất đồng, mới xoay người rời đi.


Kinh Ngạo Tuyết sờ cằm, nàng nghĩ không ra, cứ theo sát sau lưng đối phương trước cái đã.

------------------------------------------------

Trang chính chứa truyện của Độc Sủng Nông Thôn Tiểu Kiều Thê.

[Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 4: Thê Tử [Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 4: Thê Tử Reviewed by Ian Mai on tháng 12 04, 2017 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

banner

Được tạo bởi Blogger.