About

[Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 2: Ăn Chực


Chương 2: Ăn Chực



Tiểu nữ Kinh Liễu Nhi cũng là á người, là con đẻ của nguyên chủ cùng thê tử.


Kinh Ngạo Tuyết cùng ký ức của nguyên chủ dung hợp, tuy biết hai nữ nhân cũng có thể mang thai sinh con, nhưng vẫn ôm thái độ hoài nghi, lúc này tận mắt thấy người thật trước mặt, đáy mắt hiện lên vài phần tò mò.


Kinh Liễu Nhi cũng sợ nàng, cúi đầu thật lâu cũng không có nghe Kinh Ngạo Tuyết quát lớn, trong lòng nổi lên bất an giống như những gợn sống nổi lên trong hồ nước, từng vòng từng vòng mở phóng đại ra.


Nàng mím môi, lắp bắp gọi: "Mẫu, mẫu thân. . . . . ."


Kinh Ngạo Tuyết vẻ mặt phức tạp ân một tiếng, nàng ở trong Mạt Thế không có kinh nghiệm cùng tiểu nữ hài ở chung, đột nhiên lại nhìn đến một tiểu cô nương, cũng không biết phản ứng thế nào cho tốt.


Nên dựa theo tính tình của nguyên chủ, ừ một tiếng lãnh đạm.


Nàng không nghĩ phản ứng của nàng lại cho Kinh Liễu Nhi thở phào nhẹ nhõm, Kinh Liễu Nhi rón ra rón rén bước tới, đem cơm nước đặt trên bàn, nhỏ giọng nói: “Mẫu, mẫu thân...Đây là nương, nương thân nấu bữa sáng….ngươi ăn….”


Một câu vô cùng đơn giản,lại làm cho Kinh Liễu Nhi nói hồi llâu.


Trước kia nguyên chủ chán ghét nhất là tính tình rụt rè sợ hãi của nàng, hễ nghe lời nói của nàng, trong lòng nguyên chủ liền bực bội, mà tiểu cô nương liền trở thành nơi nguyên chủ trút giận.  


Kinh Liễu Nhi cũng đã quen , nàng cũng chuẩn bị tinh thần bị đánh, rụt cổ cứng ngắn đứng yên tại chỗ, chỉ thấy Kinh Ngạo Tuyết đi đến cái bàn ngồi xuống, không nói lời nào, im lặng ăn cơm.


Cư nhiên bỏ qua nàng, Kinh Liễu Nhi thật không dám tin, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.


Nàng lặng lẽ ngẩng đầu, giương mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết ăn cơm, đáy lòng dâng lên một chút tiếc nuối.


Thường ngày mẫu thân luôn xem nàng cùng nương thân không vừa mắt, cho nên phần lớn thời gian đều không ở nhà, có lúc ngẫu nhiên trở về, cũng là mở miệng hỏi nương thân đòi tiền, hoặc là đánh chửi các nàng.


Trước kia nàng sợ nhất là mẫu thân về nhà, nhưng khi mẫu thân sinh bệnh, nằm im lặng ở trên giường vài ngày, chưa từng nổi giận, cũng không động thủ đánh nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy rất kỳ quái.


Nàng liền đánh bạo tiến đến bên giường, lần đầu tiên trong đời nàng quan sát mẫu thân với khoảng cách gần như thế.


Nàng rất oán giận mẫu thân, nhưng trời sinh mẹ con máu mũ tình thâm, nhìn mẫu thân hấp hối nằm ở trên giường, nếu nói trong lòng nàng không nóng nảy, không sợ hãi là giả.


Cho đến khi nương thân nói mẫu thân chỉ là đang ngủ, nàng mới hoàn toàn yên lòng, ngược lại còn vui vẻ cùng mẫu thân ở chung kiểu này, thậm chí có chút hi vọng, mẫu thân về sau cũng có thể im lặng như vậy ở cùng nàng.


Ai ngờ mẫu thân liền tỉnh nhanh như vậy, không bao lâu sẽ rời khỏi nhà.


Kinh Liễu Nhi cúi đầu mất mác, trong vài khắc ngắn ngủi dùng cơm của Kinh Ngạo Tuyết, tâm tình nàng giống như đang leo núi lên xuống phập phồng , Kinh Ngạo Tuyết lại không hề hay biết.


Nàng uống cạn luôn cả nước cơm, nhưng lại cảm thấy đói bụng hơn.


Tiểu cô nương bưng tới bữa sáng, bên trong chỉ có một chút cơm, còn lại đều là nước, căn bản là ăn không no.


Kinh Ngạo Tuyết sinh tồn ở Mạt Thế nhiều năm, đời này sợ nhất là đói khát, này Dị Thế vật tư phong phú, không có đạo lý nào lại làm cho bản thân đói bụng.


Nàng liền đứng lên, làm Kinh Liễu Nhân nhát gan giật mình .


Kinh Ngạo Tuyết là thật đích không biết phải cùng Tiểu cô nương ở chung như thế nào, liền học bộ dáng mẫu thân mà nàng đã gặp qua ở Mạt Thế, đặt tay ở đỉnh đầuTiểu cô nương, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cũng không quản tâm tình của tiểu cô nương, bưng bát đi ra ngoài.


Nàng dạo qua một vòng ở phòng bếp, không tìm được gì có thể ăn, xem ra nhà này thật sự bị nguyên chủ bán sạch sẽ.


Tìm không thấy gì có thể ăn ở nhà, nàng nhớ rõ cách thôn không xa là ngọn núi lớn, chắc có thể tìm được rau dại, thậm chí là thịt rừng.


Nghĩ đến mùi vị của thịt, Kinh Ngạo Tuyết hoàn toàn không thể kiềm chế , đang chuẩn bị cầm đao đi lên núi, Kinh Liễu Nhi liền khóc tang thương, nói: "Mẫu, mẫu thân, đừng. . . . . . Đừng đánh, nương thân."


Kinh Ngạo Tuyết ngay từ đầu không hiểu ý của Tiểu cô nương, sau đó nhớ tới nguyên chủ mỗi lần về nhà, nếu là thê tử không thành thật giao ra tiền, sẽ tùy tay vớ lấy đồ vật đánh nàng, Tiểu cô nương cũng bị đánh vài lần.


Cho nên Tiểu cô nương giờ phút này là nghĩ mình muốn đi đánh nương thân của nàng?


Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy vớ vẩn, trong lòng chửi mắng nguyên chủ, cúi đầu nhìn nhát gan Tiểu cô nương, ôn nhu nói: "Ta về sau sẽ không đánh ngươi và mẹ ngươi, ta lấy đao là muốn lên núi tìm cái để ăn”


Tiểu cô nương nghe vậy, không nháy mắt tò mò nhìn nàng.


Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy cả người không được tự nhiên, không biết thê tử của khối thân thể này đi đâu , từ lúc bản thân tỉnh lại đã không thấy bóng người, chắc là không ở nhà.


Chắc nàng đã xuất môn, bỏ  một Tiểu cô nương ở nhà một mình, hình như không được tốt lắm thì phải?


Nàng nghĩ như vậy , không ôm hy vọng hỏi: "Ngươi có muốn theo ta cùng đi không?"


Tiểu cô nương bị dọa lui về phía sau, sau đó mạnh gật đầu nói: "Ta. . . . . . Ta cũng, cũng có thể. . . . . . Đi?"


Kinh Ngạo Tuyết đáp một tiếng "Nhanh lên" , Tiểu cô nương liền nhắm mắt theo ở phía sau.


Kinh Ngạo Tuyết thân thể còn có chút suy yếu, nàng chú ý thân thể nhỏ của tiểu cô nương , nên chỉ bước từng bước với khoản cách ngắn, để cho tiểu cô nương có thể theo kịp.


Thật ra nàng muốn bế tiểu cô nương, nhưng tiểu hài nhi rõ ràng là sợ nàng muốn chết, nàng cũng không muốn dọa sợ tiểu hài nhi, nhưng quan trọng là nàng ở Mạt Thế đã lâu, xuống tay không có kiểm soát, lỡ như đem một vật nhỏ mềm mại như vậy phá hỏng thì làm sao bây giờ.


Hai người trầm mặc đi trên đường nhỏ của thôn, Kinh Ngạo Tuyết thấy không khí trầm mặc có chút quỷ dị, liền mở miệng hỏi: “Nương thân của ngươi đâu?"


Tiểu nữ hài liền vui vẻ, nàng thể lực đặc biệt tốt nên đi lâu cũng không thấy mệt, lâu nay không có cùng mẫu thân ra ngoài cùng nhau, cho nên cảm thấy mới mẻ.


Nghe Kinh Ngạo Tuyết hỏi, nàng dừng một chút lại nói: "Nương, nương thân, sáng sớm, đi. . . . . . Đi trấn trên ."


"Đi trấn trên?" Kinh Ngạo Tuyết buồn bực nói, theo nguyên chủ trong ký ức nàng biết được, thôn trang này ở vùng núi xao xôi, trấn gần nhất cũng cách thôn rất xa, ít nhất cũng hai canh giờ đi đường, tính cả đi và về tương đương bốn canh giờ.


Cũng bởi vì như thế, người dân trong thôn không có việc gì thì sẽ không đi trấn trên, nhưng thật ra nguyên chủ dành toàn bộ thời gian đều ở trấn trên, chẳng qua đều là đi trấn trên để tiêu xài tiền, trừ phi trên tay không còn tiền, thì mới thuê xe ngựa trở về, nhưng cũng phải cần một cái canh giờ mới đến.


Vậy thê tử của nguyên chủ đi trấn trên để làm gì?


Nàng nghĩ sao liền hỏi vậy, Tiểu cô nương xoa góc áo cũn nát, nhỏ giọng nói: "Nương thân nói. . . . . . Nói mẫu, mẫu thân. . . . . . Bị bệnh, phải ăn. . . . . . Uống thuốc, cho nên, nương đi. . . . . . Đi trấn trên, bốc thuốc."


Kinh Ngạo Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt mỉm cười.


Nguyên chủ thật sự là tên cặn bã , nếu không phải thê tử làm lụng vất vả ngày đêm ở nhà, nàng đã sớm không còn tiền để vung xài phung phí.


Đã vậy, nguyên chủ còn luôn ngược đãi thê tử cùng đứa nhỏ, Kinh Ngạo Tuyết thật muốn đem nguyên chủ bắt tới đánh cho một trận để hả giận, nhưng nàng biết rõ, nguyên chủ đã chết, nàng hiện tại chiếm khối thân thể này, liền cũng sẽ tiếp nhận ân tình của thê tử.


Sau này, nàng sẽ đối tốt với thê tử và đứa nhỏ.


Kinh Ngạo Tuyết xoay người,  trước ánh mắt hoang mang của tiểu cô nương, đem nàng ôm lấy đến đặt ở trên lưng.


Tiểu cô nương sợ hãi hét lên một tiếng, thấy Kinh Ngạo Tuyết không đánh nàng, tầm nhìn trước mắt liền biến cao , mới ngậm lại miệng, bỏ xuống sợ hãi, còn chủ động ôm bả vai của Kinh Ngạo Tuyết.


Kinh Ngạo Tuyết nhấp miệng nghĩ muốn giải thích, nhưng nàng vốn vụng lời, nên chỉ im lặng cõng tiểu cô nương đi lên núi.


Được giữa đường, nàng gặp thôn dân ở trong thôn, không đợi nàng chào hỏi, thôn dân liền chủ động đi đường vòng, tránh nàng như tránh rắn độc, làm Kinh Ngạo Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười.


Vòng qua hơn nửa cái thôn, đi tới thân cây to nhất trong thôn, nàng nhìn thấy vài thôn dân ăn mặc sạch sẽ đang đi cùng về một hướng.


Trong đó một nông dân hơn bốn mươi tuổi, đối bên cạnh người trẻ tuổi nói: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh hài tử biết đào mỏ, Hàn lão thái gia cả đời này toan tính được một thư sinh, đến đời lão gia sinh được một tôn tử anh tài, mới hai mươi đã thi đỗ   cử nhân, mắt thấy tôn tử rất nhanh sẽ thăng chức. Trái lại tám đời tổ tông nhà chúng ta kiếm ăn từ đất, thật không tiền đô a! Ai..."


Người trẻ tuổi bên cạnh, sắc mặt khó coi, nói: "Cha, trong nhà nuôi một người đọc sách cần phải tốn bạc, một năm trả tiền công cho lão sư của thư viện là ba mươi hai, ngài chịu bỏ ta cũng luyến tiếc nha."


"Không nhìn xa trông rộng, nếu ngươi có thể khảo trúng khoa thi, đừng nói ba mươi hai, chính là ba trăm hai, ta đập nồi bán sắt cũng muốn đem ngươi nuôi đi ra!"


Anh nông dân nói xong lại thở dài một tiếng, người trẻ tuổi vẻ mặt không cho là đúng, nói: "Hàn gia trong thôn có tiếng là người sa cơ thất thế, hắn là làm không ra bạc để nuôi một người đọc sách? Trong thôn ai chẳng biết bạc của hắn đều lấy từ trong nhà của tên ngoại lai Kinh Á Nhân, kết quả thế nào, khảo được cử nhân liền đem Kinh Á Nhân đánh một trận, ta nghe nói nàng nằm liệt giường, không lâu sẽ xa rời nhân thế, chỉ đáng thương vợ con của nàng”


Người nông dân lớn tuổi nhăn lại mi, nói: "Có gì đáng thương, nương tử của Kinh Á Nhân là người chịu khó, một tay săn thú bản lĩnh, tất cả hộ săn bắn trong thôn đều không bằng nàng, một năm ít nhất có thể kiếm trên dưới một trăm lượng bạc, nếu kia vô tích sự Kinh Á Nhân đã chết, nương tử của nàng sẽ trải qua những ngày sống dễ chịu.”  


"Cũng đúng. . . . . ." Người trẻ tuổi gật đầu phụ họa, theo sau cười nói: "Cha, đại tẩu cũng đã mất ba năm , là thời điểm nên cấp đại ca cưới người vợ mới , ta xem. . . . . ."


"Xem cái gì?" Kinh Ngạo Tuyết lãnh đạm tiêu sái tiến đi đến, thản nhiên hỏi.


Người trẻ tuổi cười nói: "Đương nhiên là xem. . . . ."


Hắn vừa nói vừa xoay người sang một bên, liền nhìn đến Kinh Ngạo Tuyết lạnh lùng, đem nửa câu còn lại nuốt lại vào trong, rốt cuộc cũng không nói ra được.


Người nông dân lớn tuổi cũng biết được người tới lài ai, vội túm đứa con của mình, nói: "Này không phải Kinh Á Nhân sao, thật sự là xảo a."


Kinh Ngạo Tuyết ý vị thâm trường nói: "Là thực xảo a, nhị vị đây là muốn đi nơi nào a?"


Người nông dân lớn tuổi thấy nàng không so đo, cũng vội nói sang chuyện khác: "À này, tiểu thiếu gia của Hàn gia vừa khảo trúng khoa cử, Hàn gia mở yến hội, mời người trong thôn đến nhà hắn uống rượu mừng, chúng ta muốn đến Hàn gia tham dự."


Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy sờ cằm, nàng đang đói bụng, trước mắt lại có sẵn tiệc rượu, nếu là không đi, nàng sẽ không là Kinh Ngạo Tuyết .


Nàng cũng có quen biết với Hàn Tú Tài của Hàn gia, chính là nam nhân mà nguyên chủ tâm tâm niệm niệm, bộ dạng tuấn tú lịch sự lại có học thức, xem như là người nổi bật trên nhân gian.


Nguyên chủ không thích nữ nhân, sở dĩ cưới thê tử, cũng là do ngoài ý muốn, nàng lớn lên ở tu tiên giới, cũng không rành thế sự ở nhân gian, trong lòng muốn làm cái gì thì làm cái đó, liền náo loạn ra một trò khôi hài.


Việc đó, Kinh Ngạo Tuyết không thèm để ý, nàng chỉ để ý mấy trăm lượng bạc mà nguyên chủ đã tiêu xài trên người cử nhân của Hàn gia.


Vì thế, nàng lộ ra nụ cười sáng lạng đầu tiên tính từ khi xuyên đến thế giới này, khi nàng đang tính kế người khác nàng sẽ nở nụ cười đó, có người chuẩn bị trả đại giới.


Nàng đem tiểu cô nương sau lưng bế ở trước mặt, cười tủm tỉm: "Đi, cùng mẫu thân đi Hàn gia ăn chực."


Ăn chực là cái gì, Kinh Liễu Nhi không hiểu, nàng ngốc hồ hồ nhìn chằm chằm Kinh Ngạo Tuyết đang cười sáng lạn, chỉ có duy nhất cảm giác là mẫu thân cười rộ lên thật là đẹp mắt, so với nương thân còn dễ xem hơn.


Nghe Kinh Ngạo Tuyết nói, sắc mặt hai cha con người nông dân cứng trở nên cứng ngắc.


Nhưng cũng không có biện pháp, Kinh Ngạo Tuyết đã ôm đứa nhỏ đi hướng Hàn gia , người nông dân lớn tuổi cùng đứa con trao đổi ánh mắt , thầm nghĩ: Sẽ có một hồi náo nhiệt a !


------------------------------------------------

Trang chính chứa truyện của Độc Sủng Nông Thôn Tiểu Kiều Thê.

[Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 2: Ăn Chực [Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 2: Ăn Chực Reviewed by Ian Mai on tháng 12 01, 2017 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

banner

Được tạo bởi Blogger.