About

[Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 1: Xuyên Qua


 Chương 1: Xuyên qua


Cơn đói khiến Kinh Tiểu Thất tỉnh lại.

Mở mắt, đập vào mắt lại là bốn bức tường đen xám đậm chất nông thôn, không như nàng tưởng là một màu trắng toát của bệnh viện, đầu như bị đấm trở nên trì độn.

Xung quanh một mảnh an bình, tâm trạng cũng bình ổn, moi móc lại ký ức mơ hồ, dường như còn sót lại một mảnh máu đỏ chói...

Chật vật nâng trán, cả người lúc này vô lực cùng chóng mặt, nàng theo bản năng điều động dị năng, nhưng chúng dường như biến mất theo hư không.

Nghĩ đến nguyên nhân kia, mặt bỗng chốc trầm xuống.

Mấy ngày trước theo lệnh cấp trên, cùng đoàn đội dị năng rời căn cứ đi làm nhiệm vụ.

Cực khổ chém giết mấy ngày, cuối cùng tìm được một cái thôn hoang để nghỉ ngơi, liền bất ngờ bị tên đồng đội đâm một nhát sau lưng.

Nếu không phải nửa đường cực nhọc giết còn vừa vặn lòi ra một tên Trình Giảo Kim, nếu không phải tên kia bất ngờ chui lên từ lòng đất thì những người kia chắc hẳn đã được như ý muốn..

Nàng là một trong năm người duy nhất đạt dị năng hệ Mộc cấp chín, có khả năng chữa trị vết thương từ thực vật.

Theo lý thì hẳn là được các căn cứ lớn mời chào như thượng khách, nhưng bọn họ lại chỉ hứng thú với cái viên tinh thạch lóng lánh trong đầu nàng, vậy nên không biết từ lúc nào tràn ra tin đồn nhảm nhí rằng: nếu hấp thu được tinh thạch trong đầu nàng thì được trường sinh bất tử.

Với những lời đồn đại, nàng cũng chỉ cười trừ, bởi nàng biết ngoài việc nó có thể tăng thêm cấp tinh thạch thì nó chẳng có giá trị gì cả.

Nhưng nàng lại quên rằng con người đối với ham muốn bất tử thì luôn tham lam như sói đói vậy, ngày xưa thì có đế vương muốn luyện đan, còn giờ thì những lãnh đạo kia cũng không khác.

Đáng tiếc thay, lúc bị ám toán nhưng lại có người hoảng hốt đỡ sượt qua, vì vậy nên tinh thạch đã bị bạo phát và nàng cùng nó biến mất khỏi thế giới đó. 

Dù sao nàng là tình nguyện chết, cũng không muốn để cho người khác có được thứ thuộc về nàng.

Nàng vốn ích kỉ như vậy, ai cũng đừng nghĩ tới chiếm tiện nghi từ nàng.

Kinh Tiểu Thất lạnh lùng suy nghĩ, nàng khẳng định mình đã chết, như vậy bây giờ là chuyện gì đang xảy ra?

Nàng đưa mắt liếc xung quanh, lúc tỉnh vốn chỉ cảnh giác đến sự an toàn, giờ mới để ý rất nhiều thứ kỳ quái.

Chỗ này quá ngăn nắp.

Bất kể là trong không khí mang mùi thơm của cỏ cây, hay là đồ trưng bày trong phòng đều là đồ gia đình, xem ra hoàn cảnh không tệ. Đậm chất cổ xưa hệt như mấy phim điện ảnh từng chiếu. Tuy không dám chắc trăm phần trâm nhưng thật sự rất thú vị.

Chẳng lẽ nàng đang nằm mơ?

Nhưng là không giống a, nào có giấc mơ nào giống thật như vậy ?!

Trừ phi là tinh thần hệ của người có dị năng tạo nên không gian, chẳng lẽ nàng cuối cùng vẫn là không thể thoát được khỏi âm mưu của các lãnh đạo, tự bạo trở về?

Kinh Tiểu Thất lập tức nhíu mày, nàng bây giờ căn bản không thể động đậy, thần kinh đều là số không, trong tim cảm giác đều là vị cổ xưa, gồng sức mà chậm rãi ngồi dậy.

Nhưng đây thật sự rất cực hạn, khiến nàng gồng lên liền té nhào mà đụng vào giường.

Đập đầu không nhẹ, đầu liền ong ong choáng váng đến hoa mắt, một mảng kĩ ức lạ lẫm hiện ra, giống như là thước phim điện ảnh được tua lại, nhét đầy đầu của nàng.

Đầu nhức đến muốn nổ tung, đến khi từ từ tiêu hóa thì lại như sét đánh mà chết điếng.

Sau khi chết nàng đã chuyển kiếp tới đây.

Tiếp thu những ký ức sau cùng, nàng đã biết được.

Nguyên chủ tên Kinh Ngạo Tuyết, năm nay hai mươi ba tuổi, so với Kinh Tiểu Thất thì trẻ hơn năm tuổi, nhưng lại lợi hại hơn cả nàng, người ta còn trẻ mà đã lấy vợ sinh con rồi đó. 

Đúng, không sai, một người đàn bà mà cũng có thể lấy vợ, còn có thể sinh con nữa đó.  

Kinh Tiểu Thất tỏ ra thái độ bản thân đang rất kinh sợ.

Chờ nàng bình tĩnh lại thì mới biết được ngoài nam nữ ra, thì thế giới này có thêm một giới tính nữa gọi là —— á nhân.

Á nhân cũng chia nam nữ, bất quá những người như vậy dù là nam hay nữ cũng không có vấn đề, bởi vì á nhân có hai lần phân định giới tính, đó là lúc á nhân trổ mã và lập gia đình. 

Á nhân nếu là cùng đàn ông lập gia đình, liền giống như là đàn bà có thể mang thai sinh con; còn nếu là á nhân cùng đàn bà thành thân, thì có thể làm đàn bà mang thai sinh con.

Thân thể của Kinh Ngạo Tuyết chính là như vậy chuẩn một á nhân.

Ở đại lục Phiến Hồng Trạch này, tồn tại tu tiên giới cùng phàm nhân, Kinh Ngạo Tuyết là con cả duy nhất tu tiên trong gia đình thế gia bậc trung. Lúc nàng năm tuổi thì cha mẹ đã ra ngoài tìm bí cảnh, sau liền không có tin tức. Kinh gia vì vậy ngầm thừa nhận bọn họ đã qua đời.

Kinh Ngạo Tuyết mất đi cha mẹ, ở trong giới liền bị người người lạnh nhạt.

Nếu không phải nàng lúc sáu tuổi đạt Trắc Linh Cây, khảo sát ra song hệ Hỏa Mộc, thì đời này như không tồn tại.

Vì là song hệ nên Kinh gia gia chủ, cũng chính là ông nội nàng, liền giữ nàng bên mình bồi dưỡng.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, gần mười sáu tuổi liền đạt luyện khí chín tầng tu vi, ở gia tộc chỗ ở tu tiên thành trấn vân song thành, cũng là số một số hai thiên tài tu luyện.

Cứ năm năm một lần là mở ra vô song bí cảnh, Kinh Ngạo Tuyết liền dẫn gia tộc Luyện khí kỳ đệ tử, tiến vào bên trong bí cảnh tìm cơ duyên.

Nhưng ở đánh bậy đánh bạ, bị một ngọn lửa vô danh màu xanh đốt tới, chẳng những thiêu hủy đan điền, ngay cả linh căn đều bị hủy không còn một mống, từ đây hoàn toàn trở thành phế nhân.

Kinh Ngạo Tuyết tính tình cao ngạo, làm sao có thể tiếp nhận đả kích như vậy, liền dùng mọi cách thử nghiệm nhưng sau vẫn không cách nào tu luyện, nàng liền bị ruồng bỏ, coi như công cụ thông gia.

Vị gia chủ kia cũng coi là có chút cảm tinh với nàng, chọn người gả cũng là người tốt nhất trong ngàn người tốt.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết cũng chả để ai sắp đặt. Trước thành hôn liền chọn đại một nha hoàn cùng định thân, liền gây nên một hồi cười chê của Kinh gia.

Việc này khiến ông nội thẹn quá hóa giận, không những lạnh nhạt mà còn ném nàng cho thúc thúc nàng tùy ý.

Vì vậy thúc thúc “tốt” của nàng liền không chút khách khí đuổi nàng khỏi gia tộc, còn nghĩ đá nàng khỏi tu tiên giới, ném tới nhân giới, tự sinh tự diệt.

Đối với một người được tôn sùng từ nhỏ tới lớn trên tiên giới như nàng chịu một đả kích không nhỏ.

Phải biết ở  trong mắt tu sĩ, nhân giới chính là nơi địa ngục, linh khí khô kiệt, căn bản không phải nơi có thể mong đợi. Huống chi bọn họ cho tới bây giờ luôn coi người phàm là con kiến hôi, cả Kinh Ngạo Tuyết cũng không ngoại lệ.

Kinh Ngạo Tuyết cả đời này xuôi gió xuôi nước, mặc dù lúc bé mất đi phụ mẫu, để cho nàng gặp chút trắc trở, nhưng là rất nhanh liền được gia chủ coi trọng, cũng là được hơn người.

Không thể tiếp nhận đả kích này, Kinh Ngạo Tuyết dưới trần phung phí, đem oán hận của mình đổ lên thê tử, cùng ngược đãi con cái.

Trong vài năm ngắn ngủi liền phung phí tiền của trong nhà đến bại sản. Nếu hỏi tiền thê tử mà thê tử không có thì nàng tiền liền đánh đập chửi rủa.

Dù cưỡng ép thế nào thì thê tử của nàng cũng không moi nổi đồng nào cho nàng phung phí nữa.

Mà nàng tệ hại đến mức không chỉ ham chơi cờ bạc, mà còn vì muốn được lòng Hàn Tú Tài mà đem tiền của đi dâng hiến.

Hàn Tú Tài vốn đối với nàng chán ghét vô cùng, nhưng vì tiền tài nên sao dám từ chối. Cùng nàng qua lại đến khi đỗ bảng vàng liền kêu mấy tên côn đồ tới đánh nàng liệt giường đến chết.

Đúng lúc Kinh Tiểu Thất xuyên tới.

Tiếp thu xong mảng kí ức, Kinh Tiểu Thất thật sự ê răng thay nàng. Vốn mình sống rất tốt, sao hết lần này đến lần khác toàn gặp phải cặn bã là sao.

Bất quá cái mạng này tóm lại là lượm được, lại nói nơi này so với nơi kia đúng là thiên đường rồi.

Nàng lần này cũng coi là trong họa có may, tới nơi này liền khỏi lo chết đói. Như vậy nàng liền tiếp nhận thân phận mới này đi.

Tuy chuyển kiếp liền thành người khác, có lẽ sẽ có một hồi đấu tranh nội tâm. Nhưng nàng cũng rất bình tĩnh, vốn là cô nhi, từ nhỏ liền không cha không mẹ cũng không anh em, một người ăn no cả nhà không đói bụng.

Cho dù tận thế tới thì cũng tự mình lăn lội đến vị trí tốt trong suốt mười năm.

Nàng vốn có sức thích ứng cực nhanh, bản tính lại là nếu lấy mà không thiệt thòi thì cớ sao không lấy, ngắn ngủi mấy phút liền phấn chấn tinh thần.

Cùng nguyên chủ dung hợp trí nhớ xong, linh hồn cùng thân thể liền hoàn toàn hợp nhất, cả người cũng khoan khoái hơn. Trừ tiền căn của cái kia thì mọi thứ rất tốt.

Nàng tính dò xem dị năng liền thấy dị động ít đến đáng thương, nếu không phải nàng nàng rất tinh tường mộc hệ dị năng, thiếu chút nữa thì không cảm nhận được.

Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy đáng tiếc, bất quá dị năng vẫn còn, mặc dù chỉ là cấp một nhưng chỉ cần có căn cơ tu luyện là được.

Nghĩ thông suốt điểm này liền bò dậy, sờ bụng đang kháng nghị kêu đói hướng bên ngoài tìm chút thức ăn lấp bụng.

Đúng vào lúc này, cửa phòng lại bị người từ bên ngoài đẩy ra, một tiểu cô nương chừng ba bốn tuổi bưng cháo đi vào..

Đứa nhỏ mặc trang phục cổ, mặt có chút vàng vọt nhưng đôi mắt đen kia nhìn rất thuận mắt.

Thấy Kinh Ngạo Tuyết tỉnh liền sợ hết hồn, biểu tình trên mặt cũng biến thành vâng vâng dạ dạ, cúi gập đầu, lung tung nói: "Mẫu, mẫu thân. . . Người, người tỉnh!".

--------------------------------------------------------

Trang chính chứa truyện của Độc Sủng Nông Thôn Tiểu Kiều Thê.

[Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 1: Xuyên Qua [Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 1: Xuyên Qua Reviewed by Ian Mai on tháng 12 01, 2017 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

banner

Được tạo bởi Blogger.