About

[Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 5: Tu Luyện


Chương 5: tu luyện



Kinh Ngạo Tuyết tuy rằng theo phía sau, cũng không biết nên làm gì để ở chung cùng vợ nguyên chủ.


Nàng thuở nhỏ chính là cô nhi, chưa từng cùng người khác thân cận.


Trước Mạt Thế ở trong trường học nàng bị xa lánh, cho nên tính khí âm trầm quái lạ, không có bằng hữu; sau Mạt Thế, thì càng không có khả năng, lòng người khó dò, không ai lại để lộ ruột gan phèo phổi cùng người xa lạ, nàng thì cẩn thận đa nghi, đối với ai cùng đều ôm cảnh giác vạn phần.


Lần này bất ngờ xuyên qua đến thế giới này, lại có thêm hai người thân nhất, lòng của nàng cũng lớn hơn một chút, không thể xem bọn họ giống như xem người nhà họ Hàn hoặc những thôn dân khác.


Trước đó ở chung với nữ hài nhi Kinh Liễu Nhi, cả người nàng liền không dễ chịu, bây giờ lại phải ở chung với thê tử của chủ nhân cái xác này, nàng chỉ cảm thấy tê cả da đầu, tay chân cũng không biết nên làm thế nào.


Không biết đối phương nghĩ nàng như thế nào, phỏng chừng là xem nàng như hồng thủy mãng thú, vì thế người ta đi vừa vội vừa nhanh, chỉ trong chốc lát, liền bỏ lại nàng rất xa ở đằng sau.


Vừa bắt đầu, Kinh Ngạo Tuyết còn cố gắng lôi kéo thân thể hư nhược theo sát sau lưng, lúc sau hiểu rõ, nàng tự giễu nở nụ cười, chậm lại bước chân, một người ở phía sau đi chậm rãi nhàn nhã.


Nơi này trờ cao mây nhạt, bầu không khí vừa yên tĩnh lại an lành, nàng rất nhanh đã chìm đắm trong đó, hít vào một hơi thật dài.


Nói tiếp, nàng lần này xuyên qua cũng coi như là trong họa được phúc, sống mười năm ở Mạt Thế, trong cái xã hội chỉ biết ăn thịt ngườ, nàng đã sớm quên cuộc sống bình thường là như thế nào rồi.


Nàng rất lâu chưa thấy qua lục địa xanh mát rộng lớn như vậy, cũng rất lâu không ngửi được mùi thơm của cây cỏ xanh tươi.


Nơi này mặc dù là Phàm Nhân giới, nhưng thật chất dị thế đại lục tồn tại  ở Tu Tiên giới, linh khí mặc dù ít ỏi, nhưng đối nàng mà nói cũng đầy đủ nồng nặc.


Lúc trước nàng ở Mạt Thế, thức tỉnh được Mộc hệ dị năng là do nàng may mắn, dị năng là kỹ năng thiên phú mạnh mẽ nhất của nhân loại, chỉ cần biết cách vận dụng, thì sử dụng dị năng cũng giống như sử dụng tay chân của mình, ung dung như thường.


Bây giờ, nàng dị năng mất hết, cũng giống như tay chân bị trói buột, trong đầu thì lúc nào cũng căng thẳng, trong lòng thì trống rỗng vô lực.


Nghĩ đến đây, khuôn mặt nàng trở nên nghiêm túc, thầm nghĩ: nàng nhất định phải mau chóng đem Mộc Hệ dị năng tu luyện trở lại.


Mà có rất nhiều loại phương pháp để khôi phục dị năng, cách mà mọi người ai cũng biết đó chính là hấp thu tinh hạch trong tử thi để làm năng lượng, chỉ cần hấp thu tinh hạch đến số lượng nhất định, là có thể đột phá, khiến dị năng trong cơ thể tự nhiên thăng cấp.


Nhưng ở thế giới này hiển nhiên là không có loại tinh hạch này, nàng chỉ có thể thông qua một loại biện pháp khác để đạt được mục đích.


Nàng ở trong ký ức của nguyên chủ, biết được nơi này tồn tại loại năng lượng tương tự tinh hạch, được Tu Tiên giới xưng là linh thạch, nếu nàng hiện tại ở Tu Tiên giới, còn có thể dùng linh thạch đến thử nghiệm.


Nhưng hiện tại nàng đang ở phàm nhân giới, cho dù có linh thạch bất ngờ rơi xuống, cũng bị coi là Kỳ Trân Dị Bảo, giá trị cao đến không tưởng.


Đã như thế, cũng chỉ có thể dùng đến biện pháp ngu ngốc, đó chính là hấp thu năng lượng được tản mát ra từ cây cỏ.


Nghĩ đến liền làm, thôn này trị an vô cùng tốt, nàng không cần lo lắng bị zoombie hay quái thú bất ngờ tập kích.


Nàng đứng tại chỗ, nhắm mắt lại cảm thụ năng lượng hệ Mộc bên trong đất trời.


Thế giới này thảm thực vật bao trùm cả một diện tích rộng lớn, vì lẽ đó năng lượng hệ Mộc Hệ rất là sinh động, tuy rằng trong lòng nàng đã sớm đoán ra, nhưng vẫn mừng rỡ không thôi.


Nàng cảm ứng năng lượng hệ Mộc trong bốn phương tám hướng, chọn trúng địa phương có năng lượng hệ Mộc dồi dào, nàng xem hướng nguồn năng lượng phát ra, phát hiện thì ra đó là ngọn núi lúc đầu nàng định đi.


Nàng nhíu mày, liền chuyển hướng đi về phía ngọn núi.


Cùng lúc đó, Kinh Liễu Nhi cũng bị nương thân ôm trở về nhà, nàng mở to đôi mắt đen nhánh,  nhìn nương thân, lại nhìn một chút bên ngoài cửa, lại không phát hiện bóng dáng của mẫu thân, nàng lập tức hạ cảm xúc, khuôn mặt thất vọng.


Thể tử của nguyên chủ, cũng chính là Thẩm Lục Mạn thấy thế hơi nhíu mày, nàng ngồi xổm người xuống nhìn thẳng nữ nhi nói: "Nàng có đánh ngươi không?"


Kinh Liễu Nhi lắc đầu nói: "Mẫu, mẫu thân. . . . . . ngày hôm nay rất tốt, không có. . . . . . đánh Liễu Nhi, còn mang, mang Liễu Nhi, đi ăn. . . . . . ngon, ăn ngon."


Thẩm Lục Mạn nghe vậy, lông mày nheo chặt hơn.


Nàng hôm nay đặc biệt sớm trở về, chính là bởi vì trong lòng hoảng loạn, lo sợ trong nhà có chuyện, mới dùng chút  linh lực để tăng nhanh tốc độ.


Nguyên bản lộ trình phải mất hai cái canh giờ, lại bị nàng giảm bớt còn nửa canh giờ, nàng về trước nhà, quả nhiên không thấy bóng dáng của thê lang cùng nữ nhi .


Nàng sợ hãi, chỉ lo thê lang gây bất lợi cho nữ nhi, trên lý thuyết thê lang cũng là mẫu thân của nữ nhi, hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng Kinh Ngạo Tuyết xưa nay không xem Liễu Nhi là nữ nhi của nàng.


Nàng tiến vào Kinh phủ lúc mười tuổi, trở thành nha hoàn quét tước của quý phủ, nơi nàng được phân công làm việc chính là trước sân của Kinh Ngạo Tuyết ở.


Kinh Ngạo Tuyết tính tình thế nào, nàng là người rõ nhất.


Kinh Ngạo Tuyết ở trước mặt người ngoài cao ngạo lạnh lùng, nhưng thực tế lại âm trầm và thù dai, nếu người nào chọc giận nàng, nàng sẽ trả thù một cách tàn nhẫn không nể tình.


Khi nàng mười sáu tuổi linh căn bị hủy diệt sạch, thường trút giận lên mọi người, nên số lượng người mà nàng đắc tội cũng không phải là ít.


Sau khi bị gia chủ an bài hôn lễ, nàng biết Kinh Ngạo Tuyết lòng không cam tâm, thế nhưng Kinh Ngạo Tuyết là người sa cơ thất thế, thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.


Kinh Ngạo Tuyết xem thông gia như là nhánh cỏ cứu mạng, nhưng tất cả lại bị bản thân mình phá huỷ, không chỉ bị thông gia tốt nhất từ hôn, ngay cả Gia chủ cũng triệt để thất vọng nàng, sau đó là bị đuổi ra khỏi Tu Tiên giới.


Chuyện là như thế, Kinh Ngạo Tuyết hận nàng thấu xương cũng là chuyện đương nhiên.


Thẩm Lục Mạn vì chuyện này mà mang trong lòng hổ thẹn, những năm nay nàng bởi vì vài nguyên nhân mà nhường nhịn Kinh Ngạo Tuyết, mặc dù bị nàng đánh đập ngược đãi, cũng chưa từng nghĩ tới rời đi đối phương.


Mặc dù không thể nói rõ nguyên nhân, nhưng ở phương diện khác, căn bản Kinh Ngạo Tuyết ngược đãi nàng cũng giống như đang gãi ngứa cho nàng.


Nàng là tu sĩ, mặc dù không có năng khiếu cao như Kinh Ngạo Tuyết, bản thân lại là ngũ linh căn… loại kém nhất, mặc dù tu luyện nhiều năm, đến giờ cũng chỉ đạt tới luyện khí tầng thứ ba.


Ở nơi Phàm Nhân Giới này, cơ hồ có thể nghênh ngang mà đi.


Mà Kinh Ngạo Tuyết hiện tại chỉ là phàm nhân, mặc dù là quyền đấm cước đá, sát thương không lớn.


Nàng có thể nhịn Kinh Ngạo Tuyết, thế nhưng nữ nhi là người thân duy nhất, Kinh Ngạo Tuyết trước đây có lúc không có đúng mực, lại biết bản thân không thể động vào vảy ngược của chính mình, nàng còn phải dựa vào bản thân mình để sống, vì lẽ đó rất ít khi xuống tay ác độc với nữ nhi.


Lần này. . . . . .


Kinh Ngạo Tuyết là muốn chọc giận mình sao?


Vẻ mặt của Thẩm Lục Mạn khủng hoảng sắc mặt thì trắng bệch, run rẩy môi cắn phá ngón tay trỏ, dùng máu tươi cùng linh lực, ở trong không khí vẽ một bùa truy tìm tung tích, sau đó đuổi theo hồng quang lóe lên từ lá bùa.


Kết quả là nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết ở Hàn gia bộc lộ bản lĩnh, tư thái cao ngạo, ánh mắt tàn nhẫn, đều giống như mấy năm trước, khi nàng vẫn còn là thiên tài tu luyện tam tiểu thư của Kinh gia.


Nàng trong lòng căng thẳng, không hiểu tại sao rõ ràng Kinh Ngạo Tuyết được chẩn đoán là kinh mạch hủy sạch, cả đời không thể tu luyện, vì sao giờ khắc này lại khôi phục bộ dáng, trong cơ thể còn phun trào ra năng lượng vừa xa lạ vừa quen thuộc.


Nhưng nàng biết, Kinh Ngạo Tuyết có thù tất báo, trước bị Hàn gia cử người đánh cho một trận, mất hết mặt mũi, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.


Nàng ta từ trước đến giờ xem thường phàm nhân, trước sở dĩ cùng Hàn Tú Tài dây dưa không rõ, cũng vì giận bản thân mà thôi.


Bây giờ mắt thấy có thể tu luyện, nàng tự nhiên có sức lực, liền lộ ra bộ mặt thật.


Thẩm Lục Mạn như rơi vào hầm băng, đối với nàng đây chính là cái tin tức xấu, điều này đại biểu Kinh Ngạo Tuyết sẽ trả thù nàng càng lúc càng ác liệt.


Nàng không sợ Kinh Ngạo Tuyết, nhưng chỉ sợ đối phương sẽ hạ tử thủ với nữ nhi của mình.


Dù sao, nàng cùng Kinh Liễu Nhi, đều là vết nhơ mà Kinh Ngạo Tuyết không muốn thừa nhận.


Nghĩ đến đây, Thẩm Lục Man không khỏi mím chặt môi, trên mặt hiện lên sầu lo vô hạn.


Nàng không biết phải làm như thế nào để tránh xảy ra bi kịch, chỉ có thể giữ chặt Kinh Liễu Nhi, nghiêm túc nhắc nhở nữ nhi, nói: "Nghe lời nương thân, sau đó cách mẫu thân con xa một chút!"


Kinh Liễu Nhi không hiểu nói: "Nương, mẫu thân, mẫu thân rất. . . . . . tốt, nàng, nàng không có. . . . . ."


"Đừng nhắc nàng!" Thẩm Lục Mạn quát lớn một tiếng, đánh gãy lời của nữ nhi, hù Kinh Liễu Nhi sợ hãi đến run người.


Thẩm Lục Mạn hổ thẹn trong lòng , nhưng chỉ có thể xoa xoa tóc của nữ nhi, nói: "Nàng và chúng ta không phải đi cùng một con đường, nghe lời của nương thân, nương thân sẽ không hại con."


Trong lòng Kinh Liễu Nhi có chút thất lạc, rất muốn nói mẫu thân đối với nàng rất tốt, nhưng nương thân là người thân nhất của nàng, nàng không muốn để cho nương thân thất vọng và lo lắng, liền chần chờ gật đầu, tâm trạng hạ xuống rõ ràng.


Thẩm Lục Man thấy thế,thì càng lo lắng, trước đây Liễu Nhi nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết liền sợ run rẩy, lúc này chỉ mới một chút buổi trưa, Liễu Nhi liền hoàn toàn không sợ nàng, còn nỗ lực vì nàng giải thích.


Kinh Ngạo Tuyết không hổ là tam tiểu thư của Kinh gia, quả nhiên thủ đoạn cao cường.


Thẩm Lục Mạn cười gằn ở trong lòng, nàng từng ước định sẽ không hãm hại Kinh Ngạo Tuyết, thế nhưng đừng bức ép nàng, nếu không chuyện gì nàng cũng có thể làm!


Nàng thở dài một hơi, cười miễn cưỡng nói: "Liễu Nhi đói bụng không? Nương thân đi nhà bếp nấu cho con ăn."


Kinh Liễu Nhi nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: "Liễu Nhi, ăn. . . . . . Ăn rồi, nương thân, ngươi, ngươi ăn đi."


Thẩm Lục Mạn nhìn nữ gương mặt nữ nhi, cũng liền bình tĩnh lại, nụ cười nhu hòa rất nhiều, nói: "Được, vậy con cùng nương thân đi nhà bếp nấu cơm ăn nga."


Kinh Liễu Nhi gật đầu, cầm lấy vạt áo của Thẩm Lục Mạn, như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Thẩm Lục Mạn.

------------------------------------------------

Trang chính chứa truyện của Độc Sủng Nông Thôn Tiểu Kiều Thê.

[Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 5: Tu Luyện [Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 5: Tu Luyện Reviewed by Ian Mai on tháng 12 05, 2017 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

banner

Được tạo bởi Blogger.