About

[Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 7: Suy Yếu



          Vừa mới sáng sớm ngày thứ hai, Kinh Ngạo Tuyết liền tỉnh lại, lúc này sắc trời bên ngoài còn ảm đạm, gà trống trong thôn còn chưa cất tiếng gáy, rất nhiều thôn dân còn đang trong giấc mộng.

          Nhưng mùi thơm của vị cơm đã lưu động trong không khí, như đang nói cho Kinh Ngạo Tuyết rằng có người thức còn sớm hơn cả nàng.

          Kinh Ngạo Tuyết vuốt mắt rời giường, ngày hôm qua cả người nàng đau nhứt, ngủ không được, lăn qua lộn lại hồi lâu mới nhắm mắt lại, không được bao lâu lại bị đau tỉnh, như vậy lặp đi lặp lại cả một buổi tối.

          Hiện tại cả người uể oải, hơn nữa sự đau đớn trong cơ thể cũng càng ngày càng rõ ràng, nàng cảm thấy các dây thần kinh đang giật liên tục, cảm giác này thực sự khó chịu, xem ra phải nhanh một chút chạy lên trấn trên mới được.

          Mặc dù bên trong nàng đau đến nỗi muốn lăn lộn trên đất , trên mặt cũng không biểu hiện ra một chút suy yếu hoặc dị dạng, nàng như thường lệ thay đổi thân một thân y phục tử tế,  đi trong sân múc nước giếng để rửa mặt.

          Thu dọn bản thân hoàn chỉnh, nàng chậm rãi đi tới nhà bếp.

          Lúc này, Thẩm Lục Mạn đang bận rộn bên bếp lò, một bên thì nàng nấu cơm, một bên thì nấu thịt mang về ngày hôm qua.  

          Kinh Ngạo Tuyết thấy Thẩm Lục Mạn đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, chính mình lại không giỏi nấu ăn, nếu qua giúp đỡ sẽ thêm phiền, nhân tiện nói: "Ta đi đánh thức Liễu Nhi rời giường ăn cơm."

          Thẩm Lục Mạn dừng lại động tác đang xào rau một chút, hỏi: "Liễu Nhi cũng phải theo chúng ta đi trên trấn sao?"

          "Tất nhiên rồi" Kinh Ngạo Tuyết chuyển thân ly khai, âm thanh truyền tới từ xa xa, nói: "Ngươi và ta phải đi trên trấn, nói không chừng phải ở lại đó mấy ngày mới trở về, làm sao có thể để một đứa bé ở nhà một mình."

          Thẩm Lục Mạn không biết nàng có tính toán như vậy, nàng khi nãy hỏi cũng chỉ là thăm dò thôi.

          Nàng cũng không yên tâm để Liễu Nhi ở nhà một mình, trước đây là vì bất đắc dĩ, nàng phải mang theo rất nhiều con mồi lên trấn trên bán, căn bản không thể trông coi Liễu Nhi.

          Lần này không giống, nàng hôm nay không có con mồi muốn bán, hôm qua về nhà không nhìn thấy Liễu Nhi đến giờ lòng nàng vẫn còn bóng ma, sáng hôm nay rời giường, liền suy nghĩ muốn thuyết phục Kinh Ngạo Tuyết như thế nào để nàng cũng mang Liễu Nhi theo cùng,  nhưng lại không nghĩ đối phương lại mở miệng trước.

          Thẩm Lục Mạn tâm tình phức tạp, nàng không biết Kinh Ngạo Tuyết rốt cuộc là làm sao vậy, hai ngày nay đều không theo lẽ thường ra bài.

          Kinh Ngạo Tuyết như vậy làm cho nàng cảm thấy xa lạ, không yên lòng, liền vểnh tai cẩn thận nghe động tĩnh truyền đến từ trong phòng ngủ của Liễu Nhi.

           Lúc Kinh Ngạo Tuyết đẩy cửa phòng ra, thì Kinh Liễu Nhi đã rời giường, cũng đã mặc y phục chỉnh tề, đang cầm một cái lược gỗ chải tóc.

          Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, cũng không cảm thấy không bình thường, bởi vì ở Mạc Thế, mặc dù trẻ con còn trong tả lót cũng không thể xem thường, huống chi là hài tử đã ba, bốn tuổi.

          Nàng đi lên trước, hỏi: "Cần mẫu thân giúp một tay không?"

          Liễu Nhi sợ hết hồn, động tác trên tay nhanh hơn, lưu loát dùng vải cột lên, tạo thành kiểu tóc hai chùm, sau đó nói: “Mẫu, mẫu thân, sáng sớm. . . . . . Tốt lành."

          Kinh Ngạo Tuyết nhìn đôi mắt đen bóng của nàng, nói: "Sớm, nhanh đi rửa mặt đi, một lúc ăn cơm xong ta dẫn con đi lên trấn trên."

          Liễu Nhi nháy mắt mấy cái, nàng từ nhỏ đến lớn rất ít khi đi lên trấn, đối với trên trấn cũng rất tò mò.

          Nhưng nàng trước dò hỏi: "Còn, còn… nương thân, nương.. thân? Nàng. . . . . . Nàng có đi không?"

          Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, mặt Liễu Nhi lập tức lộ vẻ vui mừng, nhảy nhót đi ra ngoài, dùng chậu nước mà Kinh Ngạo Tuyết đã chuẩn bị vừa nãy mà đánh răng rửa mặt.

          Cơm nước rất nhanh đã làm xong, người một nhà ngồi chung một bàn, trầm mặc ăn xong điểm tâm, Thẩm Lục Mạn thu thập bát đũa đem đi rữa sạch.

          Kinh Ngạo Tuyết cẩn thận kiểm tra lại đồ vật mang về Từ Hàn gia ngày hôm qua, đem bạc vụn chia làm ba phần, nhét vào ba cái hầu bao, bản thân mình giữ bao lớn nhất, phần ít nhất thì cho Kinh Liễu Nhi để nàng có thể tùy tiện mua cái mình thích.

          Bình thường chỉ vào dịp tết Kinh Liễu Nhi mới được Thẩm Lục Mạn phát tiền lì xì, bên trong thường chỉ có mấy đồng tiền, nàng đều để dành chờ đến khi có dịp lên trấn mua chút ít đồ ăn vặt.

          Thế nhưng ngày hôm nay không phải ngày tết, hơn nữa đây là bạc mà mẫu thân cho nàng, nàng liền không biết nên làm thế nào mới tốt, lông mày đều nhíu lại, cả khuôn mặt tỏ vẻ khó xử.

          Thẩm Lục Mạn từ phòng bếp đi ra, đúng dịp thấy một màn này, nàng còn tưởng rằng Kinh Ngạo Tuyết lại đánh Liễu Nhi , liền bước nhanh về phía trước đem Liễu Nhi từ trước mặt Kinh Ngạo Tuyết kéo ra.

          Thấy trên người Liễu Nhi không có thương tích, mới trừng mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết.

          Kinh Ngạo Tuyết thấy thế, khóe miệng không tự chủ giật giật, đem một cái hầu bao đã được xếp vào năm mươi lượng bạc ném cho Thẩm Lục Mạn, hít sâu một hơi nói: "Đi thôi, thời gian không còn sớm."

          Nàng nói xong liền đi, Thẩm Lục Mạn buồn bực thu hồi hầu bao, ôm Liễu Nhi đi theo phía sau Kinh Ngạo Tuyết.

          Nửa đường, nàng kề sát bên tai của Liễu Nhi nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân con vừa nãy làm gì con?"

          Liễu Nhi cầm hầu bao trong tay đưa tới trước mắt Thẩm Lục Mạn, một mặt thiên chân khả ái nói: "Tiền lì xì, mẫu thân. . . . . . Cho con."

          Thẩm Lục Mạn hạ thấp con ngươi, cầm hầu bao thấy nặn nặn, nhẩm tính bên trong chắc khoảng mấy lượng bạc.

          Khóe miệng nàng kéo kéo, biết bạc này là do Kinh Ngạo Tuyết ngày hôm qua cướp đoạt từ trên người những tráng hán.

          Chỉ là nàng không hiểu, tại sao Kinh Ngạo Tuyết phải cho nàng và nhi bạc, rõ ràng trước đây đều là ngược lại .

          Nàng cảm xúc phức tạp liếc nhìn bóng lưng đang bước đi nhẹ nhàng ở phía trước,  đem hầu bao nhét trở lại tay của Liễu Nhi, dặn dò: "Nếu là mẫu thân đưa cho con, vậy con cầm đi, đợi lát nữa đi trên trấn mua bánh ngọt, kẹo đường ăn."

          Liễu Nhi nghe vậy, cười con mắt đều híp thành một cái khe, nàng chỉ là hài tử mới vài tuổi, tự nhiên không có sức đề kháng đối với đồ ngọt a.

          Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy, lòng vừa chua xót vừa đau lòng, nếu là nàng có bản lĩnh, hay hoặc là. . . . . .

          Thôi, Thẩm Lục Mạn không muốn suy nghĩ nhiều, nàng là người rất lý trí, chưa bao giờ mơ mộng hão huyền.

          Nàng xem á nhân đằng trước, chỉ hy vọng đối phương có thể thay đổi một chút, đừng tiếp tục làm công tử bột phá sản nữa, lấy bản lĩnh săn thú để kiếm tiền của nàng, cũng có thể để cho Liễu Nhi trải qua những ngày tháng tốt đẹp.

          Suy nghĩ này của nàng, Kinh Ngạo Tuyết tất nhiên không chút nào hay biết.

          Nàng tự lo còn không xong, trên trán rịn ra giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, mỗi một bước cũng giống như là dẫm nát trên mũi đao, thậm chí còn đau hơn trước.

          Thế nhưng chuyện mua thuốc đông y, chỉ có thể do nàng tự làm, mặc dù nguyên chủ là thiên tài tu luyện, vẫn là Mộc Hỏa song linh căn, nhưng chỉ chủ yếu tu công pháp hệ Hỏa, đối với hệ Mộc biết rất ít.  

          Nàng không biết những vị thuốc đông y mà bản thân cần, ở thế giới này có tồn tại hay không, hoặc là có loại nào khác tương đồng, nàng ở trong ký ức của nguyên chủ, không tìm được manh mối nào.

          Việc liên quan đến thân thể của nàng và sự tu luyện, nàng không dám mạo hiểm.

          Vì lẽ đó mặc dù là đau đến nỗi mồ hôi ra đầy đầu, nàng vẫn kiên trì đi tiếp, chỉ là tốc độ rất chậm, đi được một phút, mới đi đến cửa thôn.

          Nàng tựa ở cửa thôn, viết ba chữ lớn "Đa Bảo thôn" trên tảng đá lớn, cũng không thể đi tiếp được.

          Cả người như là một bãi bùn nhão, nếu không phải dựa vào tảng đá, nàng liền trực tiếp ngã sấp mặt trên đất rồi.

          Bộ dạng này của nàng để Thẩm Lục Mạn trong lòng sợ hãi nàng không nghĩ thể lực Kinh Ngạo Tuyết lại kém như vậy, chẳng lẽ là do hôm qua bị thương còn chưa hồi phục?

          Nàng đứng bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết, Liễu Nhi lo lắng từ trong lòng nàng nhảy xuống, đi tới bên người Kinh Ngạo Tuyết, giơ tay lên dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt nàng, bất an hỏi: "Mẫu thân, mẫu. . . . . . thân làm sao vậy ?"

          Kinh Ngạo Tuyết được nàng quan tâm, trong lòng ấm lên cười nói: "Không có chuyện gì."

          Thẩm Lục Mạn nghe vậy, biết nàng đang cậy mạnh, dựa theo tốc độ này không biết đến bao giờ mới đi tới trấn trên, liền đề nghị: "Hay là, để ta cõng ngươi đi"

          Kinh Ngạo Tuyết suy yếu vung vung tay, cắn răng nói: "Không cần, cửa thôn có xe ngựa, chúng ta thuê xe ngựa rồi ngồi xe đi lên trấn."

          Thẩm Lục Mạn nghe vậy, nghi hoặc nghĩ “trong thôn tự lúc nào có xe ngựa, làm sao nàng không biết? Tốt nhất cũng chỉ có xe lừa mà thôi, còn rất cũ nát”.

          Trong lòng nàng nghi hoặc, nhưng không hỏi, chỉ tưởng Kinh Ngạo Tuyết sớm đã an bài xong.

          Nàng liền đứng một bên tiếp tục chờ, Kinh Ngạo Tuyết nhìn xung quanh, đợi đến dài cổ, đến cái bóng xe ngựa cũng không thấy.

          Nàng không khỏi buồn bực nói: "Làm sao hơn nửa ngày rồi ngay cả lông ngựa cũng không nhìn thấy, chẳng lẽ là chúng ta đi quá trễ, cho nên xe ngựa đã đi rồi?"

          Thẩm Lục Mạn muốn nói lại thôi, cuối cùng cảm thấy không thể cứ chờ đợi như vậy, nên hảo tâm nhắc nhở: "Ta nhớ là, trong thôn giống như không có nhà ai là dùng xe ngựa, ngươi có hay không đã . ."

          Thẩm Lục Mạn nói phân nửa, đem "Nhớ nhầm" hai chữ nuốt xuống.

          Kinh Ngạo Tuyết mặt xạm lại, lòng nói không thể nào, nguyên chủ trước đây rõ ràng là ngồi xe ngựa ở cửa thôn mà.

          Nàng nghĩ như thế, liền chậm chạp nói ra, Thẩm Lục Mạn mặt không cảm xúc nói: " Xe ngựa trước đây đều là ngươi từ trấn trên thuê trở về, ngươi trả nhiều bạc, thuê theo thời hạn, vì lẽ đó nên xe ngựa mới ở cửa thôn chờ ngươi."

          Kinh Ngạo Tuyết bối rối, nàng thấy xe ngựa trong ký ức của nguyên chủ, còn tưởng rằng là nghiệp vụ "Taxi" của thôn, kết quả lại là như vậy.

          Cái này không thể trách nàng, bởi vì nguyên chủ cũng là tưởng như vậy .

          Nàng hôm qua còn nghĩ, nếu là Thẩm Lục Mạn không muốn cùng đi với nàng lên trên trấn, nàng chính mình đến cửa thôn tự ngồi xe ngựa đi, kết quả. . . . . .

          Mặt nàng xạm lại, nói: "Vậy làm sao bây giờ? Thân thể của ta còn chưa khỏe, từ nơi này bước từng bước lên trên trấn, nhất định phải mất hơn nửa cái mạng a!"

          Thẩm Lục Mạn thấy dáng vẻ nàng buồn bực không thôi, chẳng biết vì sao có chút buồn cười, nàng mím môi nhịn xuống, nói: "Không bằng ta đưa Liễu Nhi trở về nhà, sau đó cõng ngươi đi trên trấn, tuy rằng hao tổn chút thời gian, có điều. . . . . ."

          "Như vậy sao được!" Kinh Ngạo Tuyết không nghe nàng nói xong liền cự tuyệt, Thẩm Lục Mạn mặc dù là tu sĩ, có thể tu vi thấp, cũng chỉ là cường hơn một ít so với người phàm.

          Nàng thân thể này tuy rằng gầy, nhưng trọng lượng là của người trưởng thành, Thẩm Lục Mạn cõng nàng đi lên trấn, phải mất hai canh giờ đi đường, còn không mệt chết mới lạ.

          Kinh Ngạo Tuyết trong lòng bị đè nén, sợ đứng lâu quá sẽ mệt, liền ngồi dưới đất.

          Nàng một mặt ghét bỏ thân thể gầy gò của chính mình,  một mặt ngóng trông xe lừa của trong thôn đi ngang, tiện thể cho nàng quá giang một đoạn, nàng hiện tại không thiếu bạc, có thể trả tiền a.

          Nàng tuy rằng nghĩ như thế, nhưng cũng biết khả năng không lớn, kết quả không quá một phút, liền nhìn thấy chiếc xe lừa từ phương xa chạy tới.

          Người cưỡi xe có mấy phần quen mặt, chính là con của người nông dân hôm qua dẫn nàng đi ăn chực.

          Trên mặt nàng vui vẻ, lập tức đứng dậy, đi ra giữa đường ngăn cản xe lừa.

          Thanh niên cưỡi xe vừa nhìn thấy nàng, mí mắt liền nhảy, thần sắc hắn không tự nhiên  nhảy xuống, ôm quyền vấn an nói: "Kinh Á Nhân."

          Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nói: "Vị huynh đài này, lại gặp mặt, chúng ta thật là có duyên a."

          Thanh niên vẻ mặt cứng ngắc, lòng nói: ta thật không muốn hữu duyên cùng sát thần nhà ngươi?

          Kinh Ngạo Tuyết  tiếp tục nói: "Đã như vậy, có thể hay giúp tại hạ một chút việc, thân thể ta không khỏe muốn đi trên trấn xem bệnh, huynh đài có thể dùng xe lừa của ngươi cho ta cùng người nhà của ta quá gian đoạn đường?"

          Thanh niên giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: thân thể ngươi không khỏe? Hôm qua còn một thân một mình đấu hơn mười người tráng hán, lừa gạt ai vậy?

          Kinh Ngạo Tuyết thấy hắn không đáp ứng, liền cười híp mắt nói: "Đương nhiên, ta sẽ cho huynh đài hai bạc làm thù lao."

          Thanh niên sợ hết hồn, sau đó liền lắc đầu một cái, đàng hoàng nói: "Không muốn bạc của ngươi, ta cũng muốn đi trên trấn bán thức ăn, tiện đường giúp ngươi cũng không sao."

          Ý hắn chính là đáp ứng, Kinh Ngạo Tuyết vội nói tạ ơn, hướng Thẩm Lục Mạn liếc mắt ra hiệu, liền ngồi lên xe lừa.

          Chờ Thẩm Lục Man cũng ôm Liễu Nhi ngồi trên xe, xe lừa chầm chậm chuyển động ở trên đường.

          Kinh Ngạo Tuyết cùng thanh niên hàn huyên một chút, biết được thanh niên họ Ngô, tên Ngô Chí An, làm con thứ hai ở trong nhà.

          Bọn họ lại hàn huyên những chủ đề khác, ấn tượng về nhau đều đổi mới.

          Đường khá dài, mặc dù đi xe lừa cũng phải mất đến một canh giờ, may là đường lên trấn là đường phẳng, là do mấy năm trước, mấy thôn xóm ở trong núi sâu, liên hợp thôn dân lại để tu sửa, con đường hoàn toàn bằng phẳng, nếu không Kinh Ngạo Tuyết phải ăn Đại Khổ.

          Dù là vậy, nhưng khi đến trấn trên, Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm thấy cả người rã rời, nàng tạm thời không dự định ăn khổ thêm lần nữa nên quyết định ở lại trên trấn cho đến khi chữa khỏi vết thương.

          Nàng cáo biệt Ngô Chí An rồi xuống xe lừa, mang theo Thẩm Lục Mạn cùng nhi, nhắm thẳng y quán lớn nhất trên trấn mà đi.


------------------------------------------------------

Trang chính chứa truyện của Độc Sủng Nông Thôn Tiểu Kiều Thê.
[Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 7: Suy Yếu [Độc sủng nông thôn tiểu kiều thê] Chương 7: Suy Yếu Reviewed by Ian Mai on tháng 12 09, 2017 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

banner

Được tạo bởi Blogger.